Đời sống

Dòng lưu bút của người nữ giáo viên những ngày Quảng Bình chống dịch

Trong những ngày cả nước gồng mình chống dịch, dải đất Quảng Bình đầy nắng và gió là một trong nhiều địa phương thực hiện tốt công tác phòng, chống và đẩy lùi dịch bệnh. Trong những ngày thực hiện giãn cách, Quảng Bình đã chững kiến nhiều hình ảnh đẹp, câu chuyện xúc động về tinh thần chung tay chống dịch. Với cô giáo Võ Thị Lệ Thùy, một tình nguyện viên xung phong tham gia chống chống dịch, mong muốn lớn nhất của cô là đất nước mau “khỏi bệnh” để bản thân lại được đứng trên bục giảng và gặp lại những con chữ quen thuộc mỗi ngày.

Dưới đây là một phần trích dẫn những dòng lưu bút của người nữ giáo viên trong những ngày tham gia chống dịch:

 Quảng Bình, Ngày 12/09/2021!

Ngày tôi viết nhật ký giãn cách cũng là ngày ý nghĩa, ngày tôi đón sinh nhật lần thứ 43 của mình bên gia đình nhỏ ấm cúng, thân thương. Những dòng cảm xúc bồi hồi viết trong những ngày mưa lũ gian nan của quê hương, những chiến binh áo trắng, áo xanh gồng mình với dịch bệnh, ngâm mình trong những trận mưa lớn, thâu đêm trắng trực chốt.

 Ngày 26/08, tôi đặt bút viết tên mình lên giấy đi đường, hứa với bản thân sẽ góp chút công sức, không lớn lao, nhưng cố gắng hỗ trợ quê hương nhanh sớm khỏi ốm. Có thể tôi chưa đủ dũng cảm để xông pha đến những nơi nguy hiểm nhưng tôi sẽ gắng sức mình đến nơi phù hợp, chung tay hỗ trợ với những anh chị em tuyến đầu, thực hiện tốt thông điệp 5K đảm bảo sức khỏe cho bản thân mình, cho gia đình và xã hội. Ngày ấy, tôi rảo bước bắt đầu đi tình nguyện…

 Ngày 30/08 đôi chân tôi vẫn đang đi đến nơi công tác chống dịch, cũng là lúc ông Ngoại rất lo, chồng cũng rất lo, những người thương yêu - yêu thương cũng rất rất lo,... nhưng mà trong dòng máu tôi đã nuôi dưỡng sự sẻ chia. Bản thân cố gắng để bản thân mình  được an toàn khi mỗi bữa cơm gửi đến khu cách ly gần và hơn 900 suất cơm tại bếp ăn của Ban chỉ huy Quân sự Thành phố Đồng Hới. Giờ thì tôi cũng đã yên tâm hơn với những ngày thiện nguyện qua vì có kết quả test Covid-19 âm tính, tôi tiếp tục rảo bước cùng các đồng chí, đồng nghiệp nấu những suất cơm nóng, gửi ân tình vào tâm dịch…

 Dòng lưu bút của người nữ giáo viên những ngày Quảng Bình chống dịch

Áo ướt đẫm mồ hôi, chuẩn bị những bữa cơm gửi đến khu cách ly của nữ giáo viên. (Ảnh: NVCC)

Dòng lưu bút của người nữ giáo viên những ngày Quảng Bình chống dịch - 1 

Đôi bàn tay của giáo viên Võ Thị Lệ Thùy vì ngâm nước và đeo găng tay quá lâu. (Ảnh: NVCC)

… Ngày 31/8 từ người giáo viên phụ trách đứng bục giảng bộ môn Công nghệ, tình nguyện viên hỗ trợ tuyến đầu chống dịch, tôi trở thành thợ cắt tóc bất đắc dĩ, nhí nhảnh trong những ngày giãn cách xã hội. Những lời nhắn động viên, quan tâm khiến lòng tôi nao nao vui trong lòng cả ngày: “Đi cả ngày về mệt rồi còn thêm nghề ni nữa bơ đọa tề chị hè”. Cảm giác sau ngày vất vả chống dịch, mình làm thêm được một việc nhỏ ý nghĩa…

 Những ngày tiếp theo… Bếp lửa vẫn đỏ ấm những suất cơm gửi đến các khu cách ly và bệnh viện dã chiến, đôi chân ấy, bàn tay ấy, giọt mồ hôi đẫm đìa ấy vẫn miệt mài, cố gắng hết sức mình với các đồng đội và các tình nguyện viên tất bật lên kế hoạch đi chợ, phân công nhiệm vụ nấu ăn, gói hàng trăm suất cơm trưa, tối gửi đến những bệnh nhân mắc Covid – 19 ở các khu cách ly tập trung. Vì số lượng lớn, mọi người ai cũng dậy từ tờ mờ sớm và kết thúc vào đêm muộn. Với cái nóng oi bức, nhiệt độ cao và đeo khẩu trang để đảm bảo an toàn chống dịch, đã có những giọt mồ hôi lanh xả, những cơ tay nhức mỏi nhưng điều quan trọng, gánh vác nặng nề trên vai tôi và đồng đội lúc này là những bữa cơm dinh dưỡng của người cách ly,  lăn lộn làm hết sức mình vì tiếng gọi quê hương

 … Tùng tùng tùng tùng tiếng trống âm vang mùa khai giảng bắt đầu, tiếng trống văng vẳng qua màn hình online, năm tháng ấy, dịch bệnh vẫn hoàn hành. Sau những giờ tuyên chiến với Covid-19, sáng 5/9 thời khắc đặc biệt của người học sinh và của những người trong nghề giáo viên như tôi… nhưng hôm nay nó khắc lạ và đặc biệt hơn tất tất cả. Tôi chào mừng năm học mới 2021-2022 qua màn ảnh nhỏ, khoảng sân trường khai giảng náo nhiệt bỗng phải sững lại, ngắm, trò chuyện các trò của mình qua trực tuyến. Bước chân vào mục giảng đã lâu, năm nay có lẽ đông đầy ý nghĩa và thương các học sinh của mình học online qua mùa đại dịch. Màn hình điện thoại và máy tính thay thế mục giảng và bàn học của các trò, chỉ mong quê hương sớm khỏi ốm để các em được tựu trường, say sưa nghe cô giảng bài,...

Tôi tự hào khi những giọt máu của mình được trao tới những người bệnh. Giọt máu cho đi, thêm cuộc đời ở lại, chỉ mong cho bản thân mình luôn khỏe, gia đình bình an để cống hiến, giúp ích và làm những điều có ý nghĩa cho cuộc đời…

 Dòng lưu bút của người nữ giáo viên những ngày Quảng Bình chống dịch - 2

Giáo viên Võ Thị Lệ Thùy hiến máu nhân đạo. (Ảnh: NVCC)

Hạnh phúc nhất từ những điều đơn giản nhất. Những ngày mệt nhoài, đau nhức xương sau chuỗi ngày nấu ăn, tôi thầm cảm ơn các con trai tôi, chúng nó biết mẹ đi làm về mệt, đứa lấy đồ xịt khuẩn. Rồi đứa thì vắt cho mẹ ly nước cảm, đứa thì pha cho mẹ ly cà phê. Vào nhà thì cơm canh đã chuẩn bị đầy đủ.Vì công việc của tôi chiếm đa số thời gian trong ngày, những đứa con của tôi phải tự quan tâm chăm sóc lẫn nhau, mỗi ngày ngắm trò chuyện với mẹ qua điện thoại, nhắn nhủ những lời yêu thương, động viên mẹ hãy vững lòng chống dịch, đủ để lòng tôi ấm áp, yên tâm. 

 Kết dòng lưu bút, những gì tôi đã-đang-sẽ cố gắng như tôi đang thực hiện với tấm lòng của mình và tôi muốn gieo hạt giống thiện lương cho các con của tôi cũng như các thế hệ học trò mà tôi luôn yêu thương và những người thân yêu. Mẹ chỉ biết cầu chúc cho gia đình mình luôn bình an, có nhiều sức khỏe, mẹ sẽ cố gắng làm những gì để dạy các con của mẹ luôn bản lĩnh, mạnh mẽ và trưởng thành. Quê hương hãy nhanh nhanh khỏi ốm nhé, khi đó cảm giác yêu thương, gia đình sum vầy sẽ là hình ảnh trân quý đầu tiên đất nước hết dịch.

Lưu Hoài

Nguồn :